25과 홍부와 놀부
때:옛날
곳: 어느마을
나오는 사람 :엄아 제비,아빠 제비,새끼 제비1,2 ,홍부,홍부아내,아이1,2,3.놀부,놀부 아내,박씨1,2,박1,2,도깨비,해설자
해설자: 이 이야기는 착한 동생홍부와 나쁜형 놀부의 이야기입니다. 놀부는 부모님의재산은 혼자 갖고 홍부네 식구들 내쫓아습니다. 그래서 홍부는 매우 가난하게 살고 있었습니다. (아이들, 모두 자루 같은 옷에 머리만 밖으로 내밀고 있다)
아이1: 엄아, 배고파. 밥 좀 줘.
아이2: 엄마, 우린 언제 좋은 옷 입고 맛있느 음식을 먹어 보지? 큰아버지 댁에서는 어제 맛있는 것 먹던데.
아이3: 이 더운 여름에 이렇게 같이 있으니까 더 덥잖아.
흥부아내: 여보, 아이들 옷이라도 좀 잘 입혔으면 좋겠어요.
흥부: 조금만 기다려요. 며칠 후에 형님한테 다시 가 볼 테니까.
흥부아내: 가지 마세요. 지난번처럼 또 형님한테 야단만 맞을 텐데.
아이들: 어마, 아빠, 배고파요.
흥부,흥부아내: 어휴, 언제나 밥 좀 실컷 먹을 수 있을까?
해설자: 그러던 어느 날 홍부네 집 지붕에 예쁜 제비 한 쌍이 날아왔습니다.
엄마제비: 여보, 이 집이 괜찮은데 강남 갈 때까지 여기서 삽시다.
마빠제비: 좋아요. 가난하기는 하지만 착한 사람들 같으니까 여기에 집을 지읍시다.
해설자: 얼마 후 예쁜 제비 세기들이 태어났습니다.그러던 어느 날 뱀이 새끼 제비를 잡아먹으려고 하자, 뱀을 피하려던 새끼가 그만 땅에 떨어져 다치고 말았습니다.(몇 바퀴 돌다 새끼 제비가 넘어진다)
새끼 제비: 아야 다리가 부러졌나 봐. 아야.
흥부: (달려오며) 아니, 제비 새끼가 떨어져서 다쳤잖아. 여보,약 좀 빨리 가져와요.
흥부아내:(달려오며) 왜 그러세요? 아니,귀여운 새끼 제비가 다쳤군요. 쯧쯧.
흥부: 이렇게 약을 바르고 헝겊으로 잘 맸으니까 괜찮을 거야.
새끼제비:고맙습니다. 이 은혜는 잊지 않고 꼭 갚겠습니다.
해서자: 가을이 되어 제비들은 따뜻한 남쪽 나라로 날아갔습니다.
제비 가족: (무대를 돌면) 고맙습니다. 안녕히 계세요.
흥부네가족: 잘가, 내년에 또 와.
해설자: 추운 겨울이 가고 봄이 돌아왔습니다. 작년에 강남으로 갔던 제비가 다시
돌아왔습나다. (새끼 제비가 박씨1과 함께 나타난다)
흥부: 아니, 저 제비는 작년에 다쳤던 그제비 아니야.
흥부아내: 그렇군요. 아휴 ,굉장히 컸네. 아직도 다리에 헝겊을 매고 있군요.
흥부:아니,그런데 우리 마당에 뭘 떨어뜨리네.(새끼 제비가 박씨1을 두고 무대 밖으로 나간다)
흥부아내: 여보, 이건 박씨예요.
흥부: 그렇군. 한번 심어 봅시다.
해설자: 흥부와 아내가 박씨를 심자마자 신기한 일이 벌어졌습니다.
흥부,흥부아내: 아니, 이럴 수가......
흥부아내: 벌써 싹이 나오는데요. (박씨1이 싹, 꽃, 박을 차례로 보여 준다)
흥부: 아니, 벌써 꽃이 피잖아.
흥부아내: 벌써 박이 다섯 통이나 열렸어요.
흥부: 어서 아이들을 불로 박을 잘라 봅시다.
흥부아내: 그래요. 배가 고프다고 계속 졸랐는데 이 박을 잘라서 끓어 억이면 되겠어요. (조르다)
흥부,흥부아내: 얘들아! 박 좀 잘라 보자. (박1을 보며)
아이1: 어머, 웬 박이 이렇게 크지?
아이2: 와,맛있겠다.
아이3: 얼른 잘라서 끓여 먹자. 배고파 죽겠는데.
흥부: 그래, 잘라 보자. (박1을 이리저리 만져 보며) 이박이 제일 잘생겼는데 이 박부터 잘라 봅시다.
흥부 아내:슬근슬근 톱질하세. 슬근슬근 톱질하세. ('평'하며 박1이 차례로 보물, 옷, 돈을 보여 준다)
흥부: 아니, 이게 웬 보물이랴.
흥부아내: 아니, 이게 웬 옷이에요.
아이들: 엄마, 여기 돈 좀 봐.
해설자: 흥부네 가족이 박을 자를 때마다 온갖보물이 계속 쏟아져나와 흥부네는금방 부자가 되었습니다. 이 소식을 듣고 욕심많은 놀부가 달려왔습니다.
놀부: (뛰어오며) 얘, 흥부야. 너 요즘 주로 밤에 나간다더니 도둑질을 하는 모양이구나.
흥부: 도둑질이라뇨? 형님. 그게 아니고 사실은 이러이러하고 저러저러해서 부자가 됐습니다.
놀부: 뭐라고? 제비 다리를 고쳐 줘서 이렇게 됐다고? 알았다. 그럼 또 보자. (빨리 집으러 달려간다)
놀부: 여보, 여보, 빨리 새끼 제비 좀 잡아와요.
놀부아내: 새끼 제비라니요? 이런 추운 겨울에 제비가 어디 있어요?
놀부: 에이 참, 제비가 있어야 다리를 고쳐 주지. 할 수 없군. 아무 제비나 잡아와 다리를 부러뜨리는 수밖에. (놀부가 제비 다리를 강제로 끌고 온다)
제비: 싫어요. 저 좀 놓아 주세요.
놀부: 글쎄 할수 없다니까. 뱀도 없고 제비도 별로 없으니 내 다리를 그냥 부러뜨릴 수 밖에. (놀부가 제비 다리를 강제로 부러뜨린다)
제비: 아야, 아야, 아파요.
놀부: 아휴, 많이 아프지? 내가 얼른 약 발라 줄게. 여보, 뭐 해? 빨리 약 가져와요. (놀부아내약을 들고 들어오며)
놀부아내: 알았어요. 어휴, 저런 얼마나 아플까? 이제 약을 바르고 잘 맸었으니 곧 나을 거야.
놀부: 제비야, 이제 강남으로 갔다가 내년에 올 때 커다란 박씨 몇 개 가지고 와라. 알겠지?
제비: (제비다리를 절뚝이며) 두고 보자.
해설자: 다음 해 봄이 되자 그 제비가 다시 돌아와서 놀부 집에도 박씨를 갖다주었습니다. (제비, 박씨2를 무대에 두고 다시 나간다)
놀부: 여보, 제비가 드디어 박씨를 갖다 줬어요.
놀부아내: 얼른 땅에 심읍시다.
놀부: 어어, 벌써 싹이 나오네, 꽃도 피고, 어 벌써 박이 열리잖아. (박씨2가 차례로 싹, 꽃, 박일 보여 준다)
놀부아내: 우리도 다섯 통이나 열렸는데요.
놀부: 얼른 제일 큰 저 박부터 잘라 봅시다. (박2를 놓고 자르기 시작한다)
놀부, 놀부아내: 슬근슬근 톱질하세. 슬근슬근 톱질하세. ('평'하는 소리와 함께 도깨비가 나타난다)
도깨비: 이놈, 놀부야. 너는 그렇게 나쁜 짓을 많이 하고 살았 다면서?
놀부: 아닙니다. 저는 그저......
도깨비: 그래도 아직 정신을 못 차렸구나. (놀부의머리,몸을 몽둥이로 때린다)
놀부아내: 아휴, 살려 주세요. 잘못했으니까 살려 주세요.
놀부: 네, 이제부터는 착하게 살겠습니다.
놀부: (놀부,흥부한테 가서) 흥부야, 내가 그동안 너무 나쁜 짓을 많이 해서 미안하다.
흥부: 아휴, 무슨 말씀을요. 형님, 이제 저희 식구와 같이 옛날처럼 재미있게 살아요. (모두들 손을 잡고 퇴장한다)
해설자: 그 후 흥부와 놀부는 오랫동안 행복하게 살았다고 합니다. 감사합니다.
Vocabulary
제비= a swallow bird ; (chim én, chim yến)
새끼= the young, baby ; (nhỏ, bé, con vật nhỏ) 동물의 어린 것
박= gourd ; (cây bầu, cây bí)
씨= seed ; (Hạt) 종자
도깨비= goblin, ogre ; (yêu tinh)
해설자= a commentator ; (người viết diễn giải) 설명하는 사람
식구= family, family member; (thành viên trong gia đình, miệng ăn, khẩu phần) =가족
내쫓다= to expel ; (đuổi, đuổi đi, đuổi ra) 밖으로 몰아내다
자루= a bag, a sack ; (bao tải) 부대
내밀다= to thrust out ; (thò ra, lồi ra, phình ra) 안에서 밖으로 밀다
큰아버지= an uncle, the elder brother of one´s father; (bác)아버지의 형님
지붕= a roof ; (mái, mái nhà, lóc nhà)
쌍= pair ; (đôi, cặp, lạnh nhạt)
뱀= a snake ; (con rắn, rắn)
피하다= to avoid ; (tránh, lánh) 위험에서 벗어나다
바퀴= round ; (bánh, bánh xe, bánh tròn) 도는 횟수
넘어지다= to fall ; (bị ngã, bị té) 쓰러지다
부러지다= to be broken ; (bị gãy)
쯧쯧= tsk tsk (noise, sound of something)
바르다= to apply/paste an ointment/glue ; (dán, dính)
헝겊= piece of cloth ; (mảnh vải)
은혜= goodness ; (ân hụê, ơn nghĩa, công ơn) 고마움
갚다= to return ; (hoàn lại, trả lại) 보답하다
심다= to plant ; (trồng cây, gieo hạt)
벌어지다= to happen ; (mở rộng ra, lan ra) 일어나다
싹= sprout ; (mầm cây)
열리다= to bear fruit ; (được mở) 열매가 맺혀서 달리다
조르다= to pester ; (thắt dây nịt, cột, ,siết chặt, căng, thúc giục)
만지다= to touch ; (sờ mó, động, chạm)
슬근슬근= gently ; (nhẹ nhàng, êm ái, dịu dàng) 톱질할 때 나는 소리
톱= a saw ; (cái cưa)
-질= (the act of) doing , quality ; (sự làm, chất, chất lượng)
양치질= rinsing the mouth ; (đánh răng)
펑= pop ; (tiếng kêu pốp)
보물= treasure ; (báu vật, bảo vật, của quý) 귀중한 물건
금방= at once, in an instant ; (vừa mới, một chút trước đây) 곧
욕심= greed, avarice ; (lòng tham)
이러이러하다= so and so, such and such ; (như vậy và như vậy)
저러저러하다= so and so, such and such ; (như vậy và như vậy)
부러뜨리다= to break off ; (bẻ gẫy, làm đứt)
강제로= compulsorily ; (ép buộc, bắt buộc) 억지로
절뚝이다= to limp, to hobble ; (đi khập khiễng, đi cà nhắc) 절다
두고보다= to wait and see ; (hãy đợi xem, chờ xem)
정신을차리다= to be alert ; (bình tĩnh lại, tự trấn tỉnh lại)
몽둥이= a stick ; (cây gậy, roi) 방망이
때리다= to beat ; (đánh, táng, gõ) 치다
퇴장하다= to leave the scene, to exit ; (rời sân, đi ra) 물러나다
인형= a doll ; (búp bê)
가치관= the sense of value ; (giá trị)
다리미= an iron; (bàn là quần áo)
떨어뜨리다= to drop, to shake off ; (rơi xuống, rụng xuống)
신기하다= mysterious, amazing ; (kỳ lạ)
Grammars and expressions
1. 그러던 어느 날 : Then one day (vào một ngày)
할아버지는 날마다 나무로 인형을 만들었다. 그러던 어느 날 ‘피노키오’라는 작은 남자 아이를 만들게 되었다.
My grandfather made dolls from wood everyday. Then one day, he made a small boy called “pinochio”.
(Ông nội tôi làm búp bê bằng gỗ hàng ngày. Rồi đến một ngày ông làm ra một cậu bé nhỏ đặt tên là “pinochio”.)
가끔씩 강에서 낚시를 했다. 그러던 어느 날 이상하게 생긴 물고기가 잡혔다.
Sometime, I went fishing at the river. Then one day, I catched a strange fish.
(Thi thoảng tôi đi câu cá ngoài sông. Rồi một ngày tôi câu được một loài cá lạ.)
우리는 크게 말다툼을 하기 시작했다. 그러던 어느 날 그 사람은 12시가 넘도록 들어오지 않는 것이었다.
We started a big quarrel. Then one day, he didn’t come back after 12pm.
(Chúng tôi bắt đầu cãi lộn lớn. Rồi một ngày, anh ta không quay trở về sau 12 giờ đêm nữa.)
2. N-질 : N-bility, V-ing (tính ___, việc ___; đứng sau danh từ nói ra đặc tính)
우리 아버지는 낚시질을 좋아하셔서 주말이면 저를 데리고 야외로 나가십니다.
My father likes fishing, so when it is weekend, he takes me outside for fishing.
(Ba mình thích câu cá, nên khi nào cuối tuần, nó dẫn mình ra ngoài câu cá cùng.)
도둑질은 아주 나쁜 거야. 아무리 작은 거라도 남의 것을 훔치면 안 돼.
Thieving is very bad. You shouldn’t steal a thing of others, no matter how small it is.
(Tính ăn trộm rất là xấu. Không lên lấy bất thứ gì của người khác, dù nhỏ đến đâu.)
저는 다리미질을 잘 못해서 양복보다는 청바지를 좋아해.
I can’t do ironing well, so I like jeans than vest.
(Mình không giỏi giặt là, nên mình thích đồ jean hơn là âu phục.)
3. 두고 보다 : let’s see, just wait ___ (Hãy đợi đấy, chờ đấy, xem đây)
두고 보자. 다음에는 꼭 내가 이길 테니까.
Let’s see. Next time, because I will definitely win.
(Chờ đấy. Lần tới tớ nhất định sẽ thắng)
두고 봅시다. 이번엔 내가 물러서지만 이 일은 절대로 잊지 않겠어요.
Let’s see. This time I hold back, but I will never forget this.
(Hãy chờ đấy. Lần này tôi nhượng bộ, nhưng mà tôi sẽ không bao quên việc này.)
그 사람이 어떤 생각을 하는지는 더 두고 보면 알 거예요.
We will know when we see more about what he thought.
(Chúng ta sẽ biết khi chúng ta chờ xem hắn đã nghĩ gì.)
좀 두고 봅시다. 지금은 아무리 말해도 모를 테니까
Just wait for a while. I won’t know/understand even how matter you say now.
(Hãy chời thêm 1 xíu. Vì mình sẽ chẳng biết thậm chí bạn nói bây giờ.)
4. 정신(을) [못] 차리다 : be carried away [be alert] (mất tỉnh táo [tỉnh táo])
그렇게 고생을 했으면 이제 정신 차릴 때도 됐지.
When you was suffered like that, be stay alert from now on.
(Khi mà đã gặp khó khăn như vậy thì nên tỉnh tảo từ ngay bây giờ.)
그 아가씨가 그렇게 예뻐요? 남자 직원들이 누구나 정신 못 차릴 만큼 말이에요.
That girl is so beautiful. I mean all male staffs will be carried away by her.
(Cô ấy thật là đẹp. Tất cả nhân viên nam sẽ mất tỉnh táo vì cô ấy mất.)
요즘 정신을 못 차리겠다. 일이 너무 많아서.
I will be carried away these days, since I have a lot of work.
(Mình sẽ mất tỉnh táo những ngày này quá. Mình có quá nhiều việc.)
* 정신(이) 없다 : very busy, be out of one’s mind (quá bận nên không còn tâm trí)
논문 준비하느라고 정신이 없다.
Because of preparing the thesis, I am out of my mind.
(Vì bận làm đồ án, nên mình chả còn tâm trí gì cả.)
*음악 소리가 너무 커서 정신이 없어요.
The music sound is so big that making me out of my mind.
(Tiếng nhạc quá lớn làm tôi mất tâm trí.)
Translation
Lesson 25. Hungbu and Nolbu
Time : Long time ago,
Place: a folk village.
Characters: swallow mother, swallow father, swallow baby 1.2, Hungbu, Hungbu wife, child 1.2.3, Nolbu, Nolbu wife, seed 1.2, gourd 1.2, goblin, commentator.
Commentator: This is a story about a good younger brother Hungbu and bad big brother Nolbu. Nolbu took the whole properties of their parent and expelled Hungbu and his family away. Then, Hungbu was living in poverty. (His children wore clothes like sacks, with only their heads reveal to outside.)
Child 1: Mom, I am hungry. Give me some rice.
Child 2: Mom, when can we wear good clothes and eat delicious foods? Yesterday, in the big father house, they ate delicious food.
Child 3: It is hot to wear like this in the hot summer.
Hungbu wife: Honey, it is better if our children can have good clothes to wear.
Hungbu: Wait a moment. Few days later, I will come to my brother again.
Hungbu wife. Please don’t go. You would only get scolded like last time.
Children: Mom, dad, I am hungry.
Hungbu, Hungbu wife: Well, when will we can eat as we want?
Commentator: But one day, a pair of beautiful swallows flew and sit on Hungbu house’s roof.
Swallow mother: Honey, this house is good, let’s live here until we will go to Kangnam.
Swallow father: Ok. They are poor but seem to be good, let’s make a home here.
Commentator: Few days later, a pretty swallow baby was born. But one night, a snake came to catch and eat the swallow babies, to avoid the snake, the baby swallows fell into the ground and get injured. (It spins few laps and fall.)
Swallow baby: Aya, my legs seem to be broken. Aya
Hungbu: (Come in) Oh, the swallow baby fell and got injured. Honey, hurry, bring me some drugs.
Hungbu wife: (Come in) Why? Oh, the cute swallow baby was hurt. Chut chut.
Hungbu: Put the drug like this and cover with a piece of cloth, it will be fine.
Swallow baby: Thank you very much. I won’t forget your grace and will pay it back.
Commentator: Autumn came and the swallow flew to the warm northern area.
Swallow family: (Fly around the area) Thank you very much. Good bye.
Hungbu family: Good bye. Come again next year.
Commentator: Cold winter was gone and spring was back. The swallow family that sent to Kangnam last year, returned. ( Swallow baby came back with a seed)
Hungbu: Isn’t that the swallow baby that got hurt last year?
Hungbu wife: Yes, it is. It became really big. Well, its leg still wore that piece of cloth.
Hungbu: Look, but the ground has something fall.
(The swallow baby lay seed 1 into the ground, fly around once and fly out.)
Hungbu wife: Honey, this is a gourd seed.
Hungbu: Oh, really. Let’s plant it.
Commentator: Right after Hungbu and Hungbu wife plant the seed, an amazing thing happened.
Hungbu, Hungbu wife: Oh, what is this..
Hungbu wife: It already has buds. (The seed has bud, flower, and then gourd fruit.)
Hungbu: Oh, no. Flowers already bloom.
Hungbu wife: 5 gourd fruits have already ripen.
Hungbu: Let call the children quick and cut the gourd.
Hungbu wife: Yes. They was hungry and continued to sleep, it will be fine if we cut this gourd, and cook it.
Hungbu, Hungbu wife: My son, daughter. Let’s cut the gourd. (Look at the 1st gourd).
Child 1: Oh, why this gourd so big?
Child 2: It will be very delicious.
Child 3: Let’s cut it, cook and eat quickly. I am starving.
Hungbu: Fine, let’s cut it. (Touch the 1st gourd). This gourd is the best one, let’s cut this one.
Hungbu wife: Hamstring hamstring sawing...Hamstring hamstring sawing
(“Boong” then in the 1st gourd, gems, clothes, and money appear.”)
Hungbu: Oh my god, it’s gems?
Hungbu wife: Oh, these are clothes?
Childrens: Mom, look at this money.
Commentator: Each time Hungbu family cut the gourd, all kinds of treasures pour out continuously, and in a short time Hungbu family became rich. Hearing this news, the greedy Nolbu came to the family.
Nolbu: (Run into) Hey, Hungbu. These days, It seems you often went out at night for stealing.
Hungbu: Stealing? Brother. It is not like that. Actually, these things and those things happened, so I became rich.
Nolbu: What did you say? You heal the swallow baby leg, then you became like this? I got it. Let’s meet later. (Run fast to his home).
Nolbu: Honey, honey, let’s catch some baby swallows.
Nolbu wife: Swallow? How can we catch swallow in this cold weather?
Nolbu: Well, we fix a hurt leg of a swallow. Impossible. It has no other way than catching a swallow and breaking its leg. (Nolbu came in with a swallow which legs were tied).
Swallow: I don’t want it. Please leave me away.
Nolbu: I have no other way than this. There is no snake, and no swallow, so I have no other way than broken your legs.
(Nolbu broke swallow legs)
Swallow: Ah...It is hurt.
Nolbu: Oops, you must be very hurt right? I will treat you with medicine right away. Honey, what are you doing? Bring the medicine hurry.
Nolbu wife: (Bring the medicine and come in) I get it. Ohui, How much it will be hurt? Now, we will treat you with the medicine right now, it will fine soon.
Nolbu: Swallow, now let’s go to Kangnam and next year, come back with some gourd seeds. You got it?
Swallow: (Move the legs hard) Let’s see again.
Commentator: Next spring, that swallow came back Nolbu house and brought them a seed of gourd. (Swallow put the 2nd seed on stage then go away)
Nolbu: Honey, swallow finally bring the seed to us.
Nolbu wife: Let’s plant it.
Nolbu: Oh oh, it already has buds, flowers are also blooming. And it already has gourds. (The 2nd seed has buds, flowers, and gourds in sequence.)
Nolbu wife: We also has five gourds.
Nobu: Let’s cut from the biggest one. (They start cut the gourd.)
Nolbu, Nolbu wife: Hamstring hamstring sawing...Hamstring hamstring sawing
(“Boong” then in gourd 2, goblins came out.)
Goblin: You, Nolbu right? You do many bad things and live like that?
Nolbu: No, no. I am…
Goblin: Even though, your mind was still carried away. (Hit Nolbu head and body with his cudgel.)
Nolbu wife: Oh, no. Please let me alive. I was wrong, please let me alive.
Nolbu: From now, we will live kindly.
Nolbu: (Nolbu, come to Hungbu) Hungbu, I am so sorry for the bad things I did to you during the time.
Hungbu: O huu, what are you talking about. Brother, let’s live happy together like long time ago with our family. (All shaking hand and bowling each other)
Commentator: From then, Hungbu and Nolbu live happy together for a long time. Thank you very much.
Bài 25. Hungbu và Nolbu
Thời gian: ngày xửa ngày xưa
Địa điểm: một ngôi làng cổ
Nhân vật xuất hiện. Mẹ chim yến, bố chim yến, chiêm yến con 1.2, Hungbu, vợ Hungbu, em bé 1.2.3, Nolbu, vợ Nolbu, hạt bầu 1.2, quả bầu 1.2, yêu tinh, người dẫn truyện.
Người dẫn truyện: Đây là một câu truyện kể về người em tốt bụng Hungbu và người anh tham lam Nolbu. Nolbu đã chiếm hết tài sản bố mẹ để lại và đuổi gia đình Hungbu ra khỏi nhà. Vì thế, Hungbu đã sống rất nghèo khổ. (Con cái anh đều chỉ được mặc quần áo giống những chiếc bao tải mà chỉ để lộ đầu ra ngoài.)
Đứa con 1: Mẹ ơi, con đói quá. Cho con chút cơm ăn đi.
Đứa con 2: Mẹ, khi nào thì chúng ta có thể được mặc những bộ quần áo đẹp và được ăn ngon ạ?
Nhà cha lớn ngày hôm qua mới được ăn những món ăn ngon.
Đứa con 3: Nếu mặc như thế này trong mùa hè thì sẽ rất nóng.
Vợ Hungbu: Mình ơi, nếu có quần áo tốt cho các con mặc thì tốt biết mấy.
Hungbu: Đợi thêm chút nữa. Một vài ngày nữa sẽ lại đến nhà anh cả.
Vợ Hungbu: Thôi mình đừng đi nữa. Lại như lần trước, mình chỉ bị anh cả mắng mỏ thôi.
Những đứa bé: Mẹ ơi, bố ơi. Con đói quá.
Hungbu, vợ Hungbu: Tới khi nào chúng ta mới được ăn thỏa thích đây?
Người dẫn truyện: Vào 1 ngày, 1 cặp chim yến bay tới và đậu trên nóc nhà Hungbu.
Mẹ chim: Mình à, ngồi nhà này khá tốt, mình hãy sống ở đây cho tới khi dời tới phương nam.
Bố chim: Ừ. Họ nghèo nhưng có vẻ là người tốt. Mình cùng làm nhà ở đây nhé.
Người dẫn truyện: Vài ngày sau, một chú chim yến con ra đời. Nhưng vào 1 đêm, một con rắn định tới bắt và ăn thịt chim yến con. Để tránh con rắn, chim yến đã rơi xuống mặt đất và bị thương. (Nó vỗ cánh vài lần rồi rơi xuống.)
Chim con: A, chân mình hình như bị gãy rồi.
Hungbu: (tiến tới) Ôi, chú chim bé non bị thương rồi. Mình ơi, nhanh mang cho anh chút thuốc.
Vợ Hungbu: Xoa thuốc này vào rồi quấn nó bằng vải thì sẽ ổn thôi.
Chim con: Cảm ơn rất nhiều. Tôi sẽ không quên ân huệ này và sẽ báo đáp.
Người dẫn truyện: Mùa thua tới và chim yến bay về phương nam ấm áp.
Gia đình chim: (lượn vòng quanh) Cảm ơn rất nhiều. Tạm biệt.
Gia đình Hungbu: Tạm biệt. Hặn gặp lại năm sau.
Người dẫn truyện: Mùa đông lạnh quá qua đi và mùa xuân trở lại. Gia đình chim mà bay tới phương nam năm ngoái đã quay trởi lại. (Chim con trở lại với 1 hạt giống)
Hungbu: Đó không phải là con chim bị thương năm ngoái sao.
Vợ hungbu: Đúng vậy. Nó đã to lớn hơn nhiều. Ồ, chân nó vẫn còn mảnh vải kìa.
Hungbu: Nhìn kìa. Mặt đó có gì đó rơi xuống. (Chin con bỏ 1 hạt giống trên mặt đát, lượn vòng quanh rồi bay đi.)
Vợ Hungbu: Chồng ơi, đây là 1 hạt bầu.
Hungbu: Thế à. Chúng ta hay trồng nó đi.
Người dẫn truyện: Hungbu và vợ trồng hạt bầu ngay sau đó và 1 điều kỳ lạ đã xảy ra.
Hungbu và vợ: Ôi, cái gì đây.
Vợ Hungbu: Nó đã có nụ rồi này. (Hạt giống đã có nụ, rồi hoa, rồi kết trái.)
Hungbu: Ôi. Hoa đã nở rồi.
Vợ Hungbu: Có tới 5 quả đã chín rồi này.
Hungbu: Hãy nhanh gọi bọn trẻ và cắt bầu thôi.
Vợ Hungbu: Vâng. Chúng đang đói nên tiếp tục ngủ. Mọi thứ sẽ ổn nếu khi chúng ta cắt bầu và nấu ăn.
Hungbu và vợ: Các con ơi. Chúng ta cắt bầu nàu. (Nhìn vào quả bầu)
Đứa bé 1: Ôi, quả này lớn quá.
Đứa bé 2: Nó trông rất ngon
Đứa bé 3: Hãy cắt nó và nấu nhanh ạ. Con đói.
Hungbu: Ừ, cắt nào. (Chạm vào quả bầu.) Quả này là tốt nhất, cùng cắt nào.
Vợ Hungbu: cắt cắt cắt (“Bum” quả bầu nở ra châu báu, quần áo, và tiền bạc)
Hungbu: Ôi, đây là châu báu.
Vợ Hungbu: Ôi, đây là quần áo
Bọn trẻ: Mẹ ơi, tiền này.
Người dẫn truyện: mỗi lần gia đình Hungbu cắt quả bầu, đủ các loại châu báu lụa là tuôn ra và trong thời gian ngắn gia đình Hungbu đã trở lên giàu có. Nghe được tin này người anh tham lam Nolbu đã tìm đến nhà Hungbu.
Nolbu: (chạy vào nhà) Này Hungbu. Gần đây, chắc chú thường đi ra ngoài ban đêm để ăn trộm chứ gì.
Hungbu: Ăn trộm á? Anh, không phải vậy đâu. Thực sự thì những thứ này thứ kia đã xảy ra nên em mới trở lên giàu.
Nolbu: Em nói gì vậy. Em chữa lành chân con chim yến, rồi trở thành thế này á? Anh biết rồi. Gặp lại sau nhé. (Người anh chạy nhanh về nhà)
Nolbu: Vợ yêu, hãy đi bắt 1 con chim yến con nào.
Vợ Nolbu: Chim yến á? Làm sao mà mình bắt được chim yến trong thời tiết lạnh giá này chứ?
Nolbu: À, mình sẽ chưa lành chân cho con chim yến bị thương. Ko thể. Mình cần bắt 1 con chim yến và bẻ gãy chân nó. (Nolbu trở về với 1 con chim yến bị trói chân)
Chim yến: Tôi ghét anh. Thả tôi ra.
Nolbu: Tao ko còn cách nào khác. Ko có con rắn nào cả, ko có con chim bị thương nào cả, nên tao đành phải bẻ gãy chân mày. (Nolbu bẻ gãy chân con chim.)
Chim yến: Á, đau quá.
Nolbu: Chắc là đau lắm phải ko? Tao sẽ chữa cho mày ngay lập tức. Vợ ơi, đang làm gì đấy? Mang cho anh thuốc mau lên.
Vợ Nolbu: (Mang thuốc tới) Tao biết rồi. Ui, chắc là đau lắm? Giờ tao sẽ chữa vết thương cho mày. Sẽ mau khỏi thôi.
Nolbu: Chim yến à, giờ hãy bay về phương nam và sang năm hãy quay trở lại với vài hạt bầu nhé. Mày hiểu chưa?
Chim yến: (Cử động chân 1 cách khó khăn) Ta sẽ gặp lại.
Người dẫn truyên: Mùa xuân tới, chim yến quay trở lại nhà Nolbu và mang cho họ 1 hạt bầu. (Chim yến đặt hạt bầu trên thềm và bay đi.)
Nolbu: Vợ ơi, chim yến cuối cùng đã mang hạt giống cho chúng ta.
Vợ Nolbu: hãy trồng nó đi.
Nolbu: Ôi, nó đã có nụ, hoa cũng đã nở và cũng đã có quả rồi. (Hạt bầu đã ra nụ, hoa, và kết trái)
Vợ Nolbu: Chúng ta cũng có tới 5 quả bầu.
Nolbu: Mình cắt quả lớn nhất nào. (Họ bắt đầu cắt quả bầu)
Nolbu và vợ: cắt cắt nào (“bum” 1 yêu tinh chui ra từ quả bầu)
Yêu tinh: Người là Nolbu sao? Ngươi đã làm nhiều điều xấu xa và sống như thế này chứ gì?
Nolbu: Ko, ko phải tôi.
Yêu tinh: Người còn chối bay nữa hả. (Yêu tinh đánh vào đầu và người Nolbu vào cái chùy của mình)
Vợ Nolbu: Ôi ko, hãy để cho tôi sống. Tôi sai rồi, hãy để cho tôi sống.
Nolbu: Từ bây giờ chúng tôi sẽ sống lương thiện.
Nolbu: (chạy tới nhà Hungbu) Hungbu à, anh xin lỗi cho những việc xấu anh đã làm trong suốt thời gian qua.
Hungbu: Ôi, anh đang nói gì vậy. Anh, chúng ta hãy sống hạnh phúc như trước kia với gia đình mình. (Họ cầm tay và ôm nhau)
Người dẫn truyện: Từ đó, Hungbu và Nolbu sống hạnh phúc với nhau. Cảm ơn rất nhiều.
Tags
K4T Level 4